Hồi mà chúng tôi mới cưới nhau, thì tất cả mọi người đều khen tôi lấy được người chồng hiền lành và giỏi giang. Nhưng đó chỉ là cách nhìn của những người ngoài cuộc, họ thèm muốn được như gia đình tôi, còn tôi thì lại muốn thoát ra.
Chồng tôi có những thói quen rất xấu là hút thuốc lá và nghiện game. Một ngày, nếu như thiếu hai thứ đó thì chắc anh không sống nổi. Trước đây, khi yêu nhau thì tôi không biết anh có những thói xấu này. Lúc mới yêu, khi anh đến nhà chờ tôi để đi chơi, thấy anh cầm điện thoại chơi game tôi chỉ nghĩ anh giải khuây trong lúc chờ đợi. Ai dè khi cưới nhau về mới biết được tật xấu đó anh không từ bỏ được.
Thời gian đầu thì tôi còn kiên trì và khuyên anh từ bỏ nhưng chẳng thấm vào đâu. Lúc tôi mới mang bầu tôi bắt anh phải ra ngoài hút thuốc, và đánh răng súc miệng sạch sẽ tôi mới cho vào phòng. Suốt ngày tôi than ngắn thở dài, nói nặng nói nhẹ, giận dỗi anh đủ kiểu nhưng anh cũng không nghe, nhiều lúc anh còn cáu với tôi. Tôi vô cùng chán nản với người chồng vô tâm, vô trách nhiệm
Ly hôn vì chồng quá vô tâm
Bố mẹ chồng tôi cũng biết chuyện khuyên nhủ anh cũng không ăn thua. Bù lại, tôi lại được bố mẹ chồng rất quý tôi. Chăm cho tôi từng chút một, có hôm bố chồng tôi tức giận đã đuổi anh ra khỏi nhà ngay trong lúc ăn cơm vì tội nghiện game, không quan tâm đến vợ con.
Lúc chờ sinh ở bệnh viện, chồng vẫn thản nhiên cầm điện thoại chơi game, mặc cho tôi với cơn đau đẻ và mọi người đang rất lo lắng cho tôi. Tôi rất buồn thất vọng và chán nản với một người chồng quá vô tâm như anh.
Tôi nhìn chồng người ta chăm sóc vợ, an ủi vợ, nựng con mà tôi phát thèm, tủi thân nhìn bản thân mình mà chảy cả nước mắt. Chồng tôi chỉ biết đến thú vui của bản thân. Anh không hề quan tâm đến sự tồn tại của vợ con.
Mỗi buổi chiều đi làm về đến nhà, anh bỏ cái cặp sách xuống giường, thậm chỉ chẳng thèm hỏi han vợ con ở nhà như thế nào, a nằm xuống và chơi với cái điện thoại. Có hôm bố mẹ chồng tôi vắng nhà, hôm đó là chủ nhật, con thì ốm, nên tôi không nấu cơm được. Tôi nói với anh “Hôm nay bố mẹ đi ăn cỗ hết rồi, con ốm nên em bận chăm con không nấu được cơm. Anh nấu tạm gì ăn đi”. Thì anh nổi khùng và không tiếc lời trách móc nói tôi một hồi rồi xuống bếp nấu mì ăn. Bỏ mặc hai mẹ con tôi, anh không thèm quan tâm hỏi tôi ăn gì, hỏi con ốm ra sao.
Tôi nghẹn đắng ở trong lòng, nước mắt trào ra, tôi quyết định xếp xong đồ đạc và đưa lá đơn ly hôn cho anh. Tôi muốn ly hôn vì chồng quá vô tâm, tôi không thể chịu đựng được người chồng vô tâm và vô trách nhiệm như anh.
Lúc này anh cuống quýt giữ lại, anh vừa gọi bố mẹ về vừa ngăn tôi. Bố mẹ tôi vừa kịp về đến nhà khuyên ngăn tôi có chuyện gì thì hai vợ chồng từ từ nói chuyện. Nhưng tôi đã quá sức chịu đựng, tôi biết bố mẹ chồng tôi rất tốt, nhưng tôi không thể sống với một người chồng quá vô tâm như anh được.
Tôi quyết tâm ly hôn với chồng quá vô tâm
Tôi ôm con và xách đồ đi, mặc kệ cho anh đứng van nài. Bố mẹ chồng tôi quá hiểu anh là người như thế nào và hiểu được nỗi khổ bấy lâu nay tôi chịu đựng.
Hôm sau, anh đã đến tận nhà và xin lỗi tôi, xin bố mẹ tôi cho tôi về nhà tôi, và đương nhiên thì bố mẹ tôi im lặng không ai tiếp lời. Anh hứa từ nay sẽ từ bỏ mọi thứ và sẽ chăm sóc cho gia đình tốt hơn. Những lời hứa của anh tôi đã quá quen thuộc với tôi Và bây giờ tôi cần là một người chồng thực hiện được những lời nói của mình, chứ không phải lời hứa suông. Tôi cần có một người chồng quan tâm tôi, chia sẻ với tôi, chăm sóc con cái cùng tôi. Và cuối cùng thì tôi quyết định ly hôn vì chồng quá vô tâm.
0 Nhận xét